Yêu anh bằng im lặng
Đi qua những ngày mưa, tháng nắng yêu nhau, một ngày em chợt
nhận ra cái mà em suy tôn là tình yêu trong lòng mình - sao mà nhạt
nhẽo thế! Em nhận được gì từ ngày yêu anh? Có lẽ, buồn nhiều hơn vui,
nếu không muốn nói là chịu đựng. Dạo đó chúng mình đi về chung một cái cổng, cách nhau chỉ một bức
tường ngăn, đêm ngày gì cũng đều nghe tiếng vọng của nhau nơi hai khung
cửa sổ.
Duy chỉ có quỹ đạo thời gian là nghịch đảo nhau. Buổi sáng của anh là
bắt đầu của một ngày mới với công việc lên lớp. Còn buổi sáng của em là
những giấc mơ êm đềm đang cuộn tròn trong chăn ấm. Ngày - chúng mình
không gặp nhau. Đêm - anh gục đầu rồi thiếp đi bên những trang giáo
trình thì em lại đang bận bịu với công việc tăng ca.
Đôi lúc em nghĩ tụi mình là hai đường thẳng song song, không có giao
điểm trong cái quỹ đạo ngày và đêm ấy của trái đất. Nhưng đến một ngày
chủ nhật, hai đường thẳng ấy cũng đã cắt nhau, vắt ngang qua cuộc sống
của em, buộc chặt nó vào một nửa nơi anh. Trái tim mình bỗng nhiều thêm
lên những lần lỗi nhịp. Vậy mà vẫn không ai nói một lời. Cứ thế, chúng
mình yêu nhau tự bao giờ!?...
Điều gì làm em muốn được đi dạo quanh sông Hàn nhiều hơn khi đêm về, đến
thế? Em muốn tìm lại những giây phút tĩnh lặng của ngày trôi sau hơn 12
tiếng đồng hồ giọt ngắn, giọt dài mồ hôi, đầy uể oải và mỏi mệt. Và em
biết, chỉ khi tựa đầu vào nơi bờ vai anh mới cho em cảm giác êm đềm và
bình yên. Em gửi những vu vơ con gái theo dòng trôi của con sông Hàn
đang cuộn mình chảy, như lòng em, đang cuộn mình trong tất thảy những
yêu thương.
Đã có lần mình rủ nhau đi xem tàu hàng lúc cầu quay, khi thấy một chiếc
tàu đi qua, em bướng bỉnh cãi với anh đó không phải là chiếc tàu mà mình
đang đợi. Để làm gì anh biết không? Để em được ngồi bên anh lâu hơn
chút nữa, em thừa biết rằng đêm nay không thể có thêm một chiếc tàu thứ
hai qua cầu. Những kỷ niệm về anh, về em và con sông Hàn đến một ngày
bỗng làm dày lên những trang nhật ký em viết.
Chúng mình yêu nhau, đi qua một mùa mưa, một mùa nắng mà chỉ dám nắm tay
nhau đi dọc những con đường vào đêm. Những ngày tình yêu phôi thai ấy,
trong anh, trong em… khuyết một nụ hôn đầu.
Ngày đuổi ngày đi qua, đẩy em và anh về hai đầu khoảng cách, em mang
theo những kỷ niệm bên anh chưa kịp gọi thành tên dạo đó, đi xa mãi con
sông Hàn. Còn anh, mang theo bên mình những lời hứa hơn một lần anh đã
hứa cho em.
Rồi không biết tự bao giờ, anh dần thành một người vô tâm với cảm giác,
với suy nghĩ của người khác, người đó không ai xa lạ - là em - là người
yêu anh. Ngày của em dài ra với sự mong đợi những dòng tin nhắn. Những
đợi chờ trong mắt cũng đầy dần lên sau những ngày nghỉ cuối tuần. Anh
không về thăm em.
Không có những ghen tuông, không có những giận hờn, không có những phút
giây gần gũi, tự dưng tình yêu bỗng gồng mình trong tẻ nhạt. Những ngày
tháng xa nhà, em viết gửi cho anh hàng chục lá thư tay. Và mỗi đầu tuần,
em lại biết mình đã thất vọng với chờ đợi. Em chưa bao giờ nhận về cho
mình một dòng thư hồi âm. Em chỉ còn một thứ niềm tin là duy nhất để
nuôi dưỡng những mầm rễ của tình yêu chúng mình.
Và rồi, hạnh phúc lại rạng ngời trên gương mặt em, mỗi lần bắt gặp ánh
mắt anh khi em vừa đặt chân xuống bến xe quê mình. Một cái ôm, một chiếc
hôn sau cùng đã tự xóa đi những chuỗi ngày buồn của em mà không có anh
cộng hưởng. Em rất dễ thỏa hiệp…
…
Nhưng mới sáng nay thôi, tất cả điều đó đã trở thành cổ tích. Em không
dám tin ở mình. Đã thành cổ tích mất rồi khi hai đứa lại xa nhau. Em
khóc. Anh vẫn dửng dưng. Nỗi đau oằn lên trong em. Anh vẫn lạnh lùng. Và
thế là anh đi. Không cho em được ôm anh một lần sau cuối.
Những năm tháng xa nhà sắp tới, em không cầu mong cho mình quên được
anh, chỉ hy vọng sẽ có phép nhiệm màu nào đó bước ra từ tình yêu và sự
đợi chờ của riêng em trên tháng năm, để một ngày anh lại ra đón em nơi
bến đỗ của hạnh phúc và bình yên.
Và em nghĩ một điều thật đơn giản: nếu cuộc sống mang đến cho chúng ta
những niềm vui bất tận thì nỗi buồn mà ta nhận lại được là cũng không
giới hạn. Em sẽ không cố gượng ép điều gì khi anh không thể. Em biết
mình phải bắt đầu như thế nào khi nơi bến đỗ ngày mai em đến sẽ chỉ có
riêng em với những vui buồn, không còn anh bên cạnh.
Nếu như tình yêu của anh dành cho em, lúc mang đến rồi lại mang về cũng
trong im lặng thì bây giờ, em cũng học cách im lặng để yêu anh...