Anh!
Mấy hôm nay em lại nhớ Hà Nội quá, nhớ quá đi thôi. Và em tự cho phép
mình viết vài dòng này, tự cho phép mình một chút nũng nịu, một chút
điệu đà như Hà Nội của chúng ta, để gửi đến anh.
Em thật xin lỗi nếu những lá thư làm phiền anh, khiến anh bận tâm hay
khó nghĩ. Chỉ đơn giản là em, muốn ít nhất một lần trong đời, tình cảm
được nói ra và được biết tới, dù thật ngượng ngùng xấu hổ.
Hơi lạnh sột soạt trên vai áo mỗi lần ra phố, một chút ấm nơi đầu
ngón tay thơm mùi thuốc thơm. Ở nhà ga, em bắt gặp những nụ hôn chia ly
hay hội ngộ, những ánh mắt và nỗi niềm tha thiết. Thực ra chia tay hay
gặp gỡ, có khác nhau nhiều không nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau, đi lướt qua
nhau, và vụt mất nhau trong cuộc đời. Anh sẽ chẳng biết và không hề
luyến tiếc, vâng, chỉ mình em với nỗi lòng riêng mang ngốc dại, băn
khoăn về chia ly rồi hò hẹn, mà chẳng bao giờ có được một tình yêu đích
thực trong cuộc đời.
Một người bạn của em đã nói: Khi yêu, người ta từ bỏ cả lòng kiêu
hãnh. Cô ấy luôn bày tỏ tình yêu trực tiếp và gắn bó với một người con
trai mà tâm trí anh ta dành trọn cho bóng hình khác. Bây giờ, em cũng từ
bỏ lòng kiêu hãnh của bản thân để tỏ bày cùng anh niềm thầm kín này, để
anh biết ở góc nào đó trên thế giới, vẫn có một người con gái nghĩ đến
anh, thỉnh thoảng. Cô ấy không xinh đẹp, cô ấy chẳng tài giỏi, chỉ khiêm
nhường là một nhánh cỏ trên cánh đồng, chỉ là một bông hoa cúc ngày
mưa, và chỉ đã từng mỉm cười nhìn anh, rồi quay đi.
Và em tự
cho phép mình viết vài dòng này, tự cho phép mình một chút nũng nịu, một
chút điệu đà như Hà Nội của chúng ta, để gửi đến anh (Ảnh minh họa)Buổi sáng nay, em đã mơ về anh, giấc mơ được xây dựng từ tưởng tượng
của em nên ngọt ngào phi lý. Và rồi em nghe mãi bài hát Phố Khuya, để
nỗi nhớ những đêm Hà Nội, nỗi nhớ anh một ngày tháng Sáu trở về.
Khi em mở facebook, dòng thông tin về bản thân vẫn là Độc Thân giản
dị, buồn cười nhỉ, khi em muốn thay đổi nó và thêm tên anh vào Hò Hẹn.
Nếu một ngày, anh bất ngờ nhận được lời đề nghị Hẹn Hò từ một người
không quen, thì có ngoảnh mặt hay không?
Em, bản thân đã luôn luôn cô độc, như một chuyến xe bus muộn nhất
trong đêm trở về, như một người du mục với trái tim trĩu đầy nỗi nhớ
không nơi chờ đợi. Nỗi cô đơn của em muốn chạm vào nỗi cô đơn của anh,
để xoa dịu và sẻ chia. Chúng ta đã đơn độc trong chừng ấy năm, đã giấu
mình trên bao con đường của thành phố nhỏ, và đã tìm kiếm tha thiết như
thế, một cuộc tình.
Lại qua một năm, em giống như nhánh cỏ trên cánh đồng đợi mùa xuân
trở lại, giống bông hoa cúc vàng, dù trong mưa vẫn ngăn lòng tàn phai.
Dù chẳng bận lòng về nghĩ suy của anh về tình yêu giản dị và đơn phương
này, nhưng một lần nữa, muốn nói cùng anh: Xin lỗi vì làm phiền, và xin
lỗi vì giấc mơ buổi sáng ngày lạnh.