'Học ăn, học nói, học gói, học mở'. Từ khi sinh ra đến giờ tôi đã được dạy bảo như thế, là con gái phải ăn nói thế nào cho nhã nhặn, lễ phép kính trên nhường dưới, phải biết quan tâm tới mọi người...
Nguyễn Trâm
Ba tôi rất khó tính, từ lúc nhỏ chỉ cần nghe tiếng ba nói là tôi đã sợ đến tím mặt, mọi việc nhỏ nhặt đều dưới sự giám sát của ba. Ba khó tính là vậy nhưng là người rất giàu tình cảm, có lẽ tôi thừa hưởng tính cách này từ ba.
Gia đình đã dạy cho tôi nhiều thứ, nhưng không ai dạy tôi phải yêu như thế nào. Yêu là bản năng của con người thì có gì cần phải học, người ta yêu nhau ầm ầm rồi kết hôn đó có gì mà phải lo lắng, chắc nhà tôi nghĩ thế nên tới giờ vẫn chưa lo lắng về tình trạng độc thân của tôi.
Nhưng chuyện học là chuyện cả đời và tình yêu cũng vậy cũng phải học cách yêu thương. Khi mọi chuyện đã kết thúc tôi mới nhận ra đúng là chúng tôi khác nhau, tôi yêu bằng con tim còn anh thì yêu bằng lý trí. Sai lầm lớn nhất của tôi là đã yêu anh quá nhiều, tôi biết mình cần phải học yêu.
Tôi chưa biết được sự thật là khi yêu, để lý trí hay con tim quyết định còn dựa vào việc mình đang xử lý vấn đề gì trong mối quan hệ đó. Sự say đắm chỉ là cảm xúc ban đầu nhưng để phát triển, nó còn phụ thuộc vào việc ta có tìm được sự hòa hợp để duy trì cảm xúc nồng nhiệt ban đầu hay không. Tình yêu của tôi dành cho anh chân thành và nồng nhiệt, yêu anh tôi như trở thành một người khác, tôi yếu đuối hơn và hành động như một đứa trẻ. Yêu anh tôi hạnh phúc bao nhiêu thì khi chia tay tim tôi đau bấy nhiêu, có lúc như muốn nghẹt thở, lồng ngực như muốn nổ tung. Tôi biết mình sai khi yêu lại để con tim chỉ lối như thế vậy nên bằng lý trí, hãy chăm sóc cho người mình yêu và ngược lại, từ những sự chăm sóc, quan tâm đó, tình yêu của bạn sẽ được tiếp tục bồi đắp và bền vững.
Càng xa anh tôi càng yêu anh nhiều hơn, giờ đây trái tim bảo tôi thế nhưng tôi không thể sai lầm một lần nữa, tôi đã có thể tự đứng dậy sau khi vấp ngã và tôi biết mình cần phải làm gì. Tôi đã đọc đâu đó lời dặn của người bố dành cho con gái rằng: "Con ạ! Tình yêu giống như một cái cây. Nó được nảy mầm, đâm chồi rồi lớn dần... thành một cây trưởng thành. Một ngày cây sẽ đơm hoa và kết trái. Từ trái xanh sẽ thành trái chin và khi nào trái chín thơm và ngon nhất, con hãy hái nó. Lúc ấy là lúc cần phải có quyết định cho hôn nhân để bước sang giai đoạn mới. Nếu không trái ấy không còn chín nữa mà thành hỏng, nẫu, và phải bỏ đi".
Hạt mầm tình yêu trong tôi đang lớn dần, tôi sẽ cố gắng hết sức nuôi dưỡng nó bằng lý trí của mình để có thể đâm chồi thành cây. Niềm tin là bất tận, tin để sống và để mạnh mẽ hơn vì nhất định có cố gắng bạn sẽ làm được, cây tình yêu của tôi rồi sẽ được đơm hoa, kết trái. Nghĩ như vậy để yêu mình, yêu đời, mỗi sáng thức dậy tôi tặng mình một nụ cười chào ngày mới cùng điệu múa Kaoshikii và hát babanam kevalam....
"Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương".
Học quên
Mỗi chúng ta, để yêu được một người và tìm được người yêu mình, có lẽ không phải là dễ. Đó là cả một quá trình dài và đầy thử thách. Với người này, việc chia tay và quên một người là chuyện không khó khăn gì. Nhưng với người khác, thì đó là cả một vấn đề không nhỏ.
Đó là khi bắt đầu một ngày mới, bạn học cách tự nhủ rằng với lòng: "Mình phải quên".
Đó là mỗi buổi sáng thức dậy, bạn học cách không nhắn tin, không gọi điện với người đó
Đó là khi tỉnh giấc, bạn tự lên kế hoạch cho mình luôn bận rộn với công việc, vui chơi, bạn bè, gia đình... để lấp đầy khoảng trống bỗng dưng được tạo ra ấy.
Và đó là khi một ngày bạn biết, bạn phải bước đi một mình.
Rồi sẽ có lúc bạn cân bằng được cuộc sống của mình với những thói quen và niềm vui đang dần mở ra xung quanh. Bạn vui mừng trong chốc lát và thầm nghĩ: "Hình như mình đang dần quên được rồi". Nhưng rồi sẽ có một ngày, một đêm, một giây phút nào đó, lòng bạn bỗng chùn lại và một nỗi nhớ cồn cào không thể che giấu bao vây bạn. Bạn lại thất vọng và thừa nhận "Thì ra mình hoàn toàn chưa quên được". Bạn vật vã và dường như kiệt sức sau những cố gắng tưởng như vô ích kia.
Đừng vội nản chí... đừng vội tự trách mình đã quá yếu đuối.
Vì chỉ có tình yêu thật sự mới làm bạn khó quên như thế.
Và tình yêu đó quá đẹp để bạn phải nhớ đến như vậy.
Vậy tại sao bạn không vui mừng rằng: "Đã có lúc bạn có một tình yêu đẹp vô cùng". Trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được tình yêu và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua một mối tình đẹp, nếm trải những vui buồn đắng cay trong tình yêu.
Để có thể yêu, người ta cũng cần có cái gọi là "duyên". Đừng nghĩ rằng bạn thật không may khi đánh mất tình yêu, mà hãy nhủ rằng bạn đã may mắn biết bao khi đang giữ cho mình những kỷ niệm khó quên mà không phải ai cũng có. Và hãy hãnh diện rằng... bạn từng một lần "yêu" và đã biết "thế nào là yêu".
Đừng níu kéo khi chữ "duyên" kia thật sự đã không còn.
Bạn đã cố gắng... không ai phủ nhận điều đó.
Càng cố gắng... khi không thành... có lẽ bạn sẽ càng mệt mỏi.
Hãy để mọi chuyện tự nhiên. Rồi thời gian sẽ là bạn đồng hành giúp bạn.
Bởi thời gian là vô cùng vô tận, nên bạn đừng lo rằng bạn sẽ thiếu thời gian để làm điều mình muốn.
Dù có là một năm, 5 năm, hay thậm chí là 10 năm...
Tin rằng bạn sẽ làm được... bạn sẽ quên được.
Và cũng chính thời gian... sẽ giúp bạn tìm thấy một tình yêu mới cùng những cung bậc tình cảm riêng của nó.
Từ từ thôi nhé... bắt đầu tập gói những ký ức tình yêu đẹp đã có, cất nó thật kỹ vào một góc sâu trong tim.
Tập quan sát và cảm nhận những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Khám phá những điều mới mẻ vẫn đang diễn ra.
Cuộc sống là những trang sách đang chờ bạn mở ra và khám phá.
Kỷ niệm rồi sẽ chìm vào quá khứ như nó cần phải thế.
Rồi sau này dù có lần mở ra, tim bạn có thể vẫn bồi hồi nhưng nó sẽ không còn đau nhói.
Hãy nhớ điều này nhé...
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"