Anh! Mùa xuân đã đến và đây là mùa của hạnh phúc, của yêu thương, ấm áp và chân thành. Em cũng đang ngập chìm trong hạnh phúc vì tình yêu của anh nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, em có một nỗi buồn man mác.
Trong tất cả những buồn vui của cuộc sống, tấp nập bởi công việc, bộn bề bởi bon chen thì tận trong sâu thẳm tâm hồn em là một nỗi sợ hãi, lo lắng và nỗi buồn khôn tả và nỗi buồn đó mang tên "Anh". Anh có cảm nhận và biết được điều đó không? Thời gian này, em gần như ngập chìm trong hạnh phúc vì em đang đón nhận những tình cảm, sự quan tâm, lo lắng, yêu thương anh dành cho em. Em xúc động vô cùng và muốn hét to lên rằng em đang rất hạnh phúc. Anh đang dự định xây dựng gia đình, chuẩn bị lên kế hoạch cho cuộc sống mới, kế hoạch cho đứa con thân yêu của mình. Em hạnh phúc lắm nhưng anh ơi niềm hạnh phúc của em không trọn vẹn khi anh nói mẹ anh chuẩn bị đi xem tuổi. Nỗi sợ hãi của em xuất phát từ điều này anh ạ!
Trước đó, em đã đi xem tuổi và thầy bảo rằng tuổi của hai đứa không thể nào lấy nhau, nếu lấy sẽ phải chết. Em đã sống trong đau buồn khi nghe phán như thế. Em biết anh là con trai duy nhất của gia đình, nếu anh kết hôn, nhất định mẹ sẽ đi xem tuổi, mẹ rất thương yêu và lo lắng cho anh mà. Khi anh bảo mẹ sẽ đi xem tuổi và người mà mẹ nhờ xem lại chính là người em đã xem thì gần như em không còn niềm vui nữa. Mẹ sẽ làm gì khi biết chúng mình không được tuổi? Anh sẽ làm gì nếu như mẹ phản đối (mẹ anh là người mạnh mẽ khi quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi – đó là nhận xét của anh về mẹ). Em sẽ phải làm gì nếu như mẹ anh không chấp nhận? Sao em lại rơi và hoàn cảnh này hả anh? Em biết phải làm sao để cùng anh đi hết con đường hạnh phúc, em phải làm gì với tình yêu của chúng ta bây giờ hả anh? Sao số phận đưa đẩy chúng ta đến bên nhau, yêu thương nhau rồi cũng chính số phận lại ngang trái với chúng ta.
Từ khi nghe anh nói về dự tính của mẹ, trong em ngập chìm nỗi sợ hãi. Anh bảo sẽ thuyết phục mẹ, nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm anh à. Em làm sao đối mặt với mẹ anh, làm sao để mẹ có thể yêu thương và không ghét bỏ em đây? Anh là con của mẹ còn em… Thật sự anh có thể thuyết phục được mẹ như lời anh nói không hay rồi trước khó khăn anh lại từ bỏ? Nếu anh thật sự thuyết phục được mẹ thì anh đã không phải ngậm ngùi nhìn người con gái mà anh từng yêu thương suốt 6 năm, sánh bước cùng người khác. Em lo sợ quá khứ sẽ không ngủ yên, một lần nữa sẽ lặp lại và em không biết phải làm sao trong hoàn cảnh ấy.
Anh ơi! Biết bao cuộc tình ngang trái giống chúng mình, chỉ vì chuyện tuổi tác mà không thể nào đến được với nhau. Thật sự trên đời này có chuyện hợp tuổi hay không hả anh?Em không hối hận khi yêu anh, cũng sẽ không bao giờ oán trách anh nếu một mai chúng mình chia tay nhau. Nếu ngày đó xảy ra, em sẽ gom kỷ niệm làm hành trang cho đoạn đường mình đi. Khi yêu nhau, không nhất thiết phải đến được với nhau mà chỉ cần trong tim mình luôn có hình bóng của nhau, luôn cầu chúc nhau hạnh phúc là đủ rồi. Không biết khi điều đó xảy ra, em có can đảm và mạnh mẽ làm cái điều mà em nói không, đó là "quên anh và cầu chúc anh hạnh phúc" mà tim mình không đau và nước mắt không rơi? Nếu bây giờ có một điều ước, em sẽ ước sao cho mẹ chấp nhận chuyện đôi mình, ước sao anh cùng em xây đắp gia đình bên cạnh những đứa con xinh giống anh, giống em. Ước mơ là ước mơ và quá xa vời, còn hiện thực thì đang hiện hữu và không sao có thể thay đổi được quan niệm. Vậy là từ đây trong nỗi buồn em mang sẽ có thêm một nỗi buồn mang tên "anh". Em yêu anh. Chúc anh luôn hạnh phúc!
Theo Ngôi Sao