Em như một làn gió mới thổi vào tôi, thách thức tôi khám phá. Em buộc tôi phải nghĩ về em và hàng ngày phải mở yahoo chờ em xuất hiện…
Tôi vốn là một người Hoa, theo gia đình sang Việt Nam sinh sống từ năm 1993. Gia đình tôi đã phải trải qua bao khó khăn mới có được cái cơ ngơi như ngày hôm nay.
Nhà tôi có 7 anh em trai, ai cũng được bố mẹ chia cho một ngôi nhà Sài Gòn và một mảnh vườn ở Đồng Nai. Tôi là người con trai thứ 5, may mắn hơn anh chị, tôi được ăn học đầy đủ nhất. Tốt nghiệp Đại học, tôi tìm được việc làm ổn định, thu nhập khá ở Sài Gòn. Và giờ đây, tôi đã có một gia đình hạnh phúc, bên cạnh một người vợ đẹp, đảm đang. Mọi thứ gần như hoàn hảo đối với tôi, tôi đã chỉ yêu một người, lấy một người… nhưng tiếc thay tôi đã hại cả cuộc đời một người con gái khác và không biết bao giờ tôi mới quên được lỗi lầm này…
Thuở còn sinh viên, tôi chẳng khác gì một thiếu gia đi học, dường như không thiếu bất cứ một thứ gì. Nhưng ý thức được những gì tôi có được hôm nay là mồ hôi nước mắt của bố mẹ tôi làm ra nên tôi không hề ăn tiêu phung phí và đặc biệt, tôi không bao giờ có thú vui cặp kè gái xinh để lên mặt với bạn bè như những chàng trai con nhà giàu khác.
Mặc kệ những lời dèm pha, trêu chọc của bạn bè, tôi vẫn một mình trong suốt 4 năm Đại học, cho dù không ít lần các cô gái tự tìm tới tôi nhưng tôi vẫn lặng thinh. Phần vì muốn tập trung vào việc học, phần vì thực sự chưa có ai khiến tôi phải bận tâm, suy nghĩ… hơn nữa, tôi thấy sợ cái kiểu yêu cuồng sống vội của bạn bè mình. Nhiều khi tôi cảm thấy khinh thường những người con gái trong lớp vì họ quá dễ dãi lên giường với bạn trai và cũng dễ dàng chối bỏ đứa con của họ tạo ra…
Suốt 4 năm đại học, bạn gái của tôi chỉ là ảo ảnh qua chat. Có cô tôi quen từ khi tôi lên Sài Gòn ôn thi đại học. Lâu nhất phải kể tới Bích, thua tôi một tuổi, học ở Hà Nội. Đó là một cô gái nói xinh thì không phải, nói xấu thì hơi nhẫn tâm, nói chung là nhan sắc dưới trung bình một chút nhưng lại rất tự tin và ăn nói rất cởi mở.
Mỗi khi một mình tôi lại gọi Bích ra nói chuyện, thật dễ dàng, tôi có thể nói hết suy nghĩ của tôi, kể cho Bích nghe mọi điều tôi khó nói với những người bạn khác. Tình cảm online của chúng tôi lúc thăng lúc trầm, nhiều khi thốt lên được lời yêu giả dối, nhiều khi có những lời động chạm tới tự ái của nhau, đó là khi tôi quên sinh nhật Bích… và thật kinh khủng, cô ấy như một con thú đói mồi. Người như vậy tôi không bao giờ chơi cùng, nói gì là yêu nhưng mối tình online thì khác, đâu phải dễ gì quen được người mà bạn có thể nói chuyện mọi lúc, chia sẻ mọi điều mà không bị chỉ trích?
Ra trường, tôi bắt đầu cuộc sống riêng thật sự của mình. Công việc, nhà cửa, tất cả đều do tôi làm chủ. Và rồi tôi biết em… lại là online, một người ảo!
Một buổi chiều làm việc mệt nhọc, em buzz vào nick tôi, hỏi tôi một loạt những câu hỏi về tài liệu gì đó. Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra và bảo em nhầm nick nhưng em không tin. Và tôi lại an ủi mình “Ừ thì chát thử với em vậy! Đang mệt nên cần người nói chuyện”.
Em trẻ con lắm, em sinh năm 1987, thua tôi 4 tuổi nhưng em suy nghĩ rất xa xôi. Em như một làn gió mới thổi vào tôi, thách thức tôi khám phá. Em buộc tôi phải nghĩ về em và hàng ngày phải mở yahoo chờ em xuất hiện… và cũng lúc ấy, tôi bắt đầu hờ hững với mọi tin nhắn, cuộc gọi của Bích.
Quen được một tháng thì em gửi ảnh em cho tôi xem. Trông em thật xinh xắn trong chiếc áo len và cái mũ lên đội nghiêng nghiêng…
Vậy là em trở thành người yêu online của tôi sau một tuần quen biết.
Em nói em không có webcam, chỉ có thể gửi ảnh cho tôi và tôi chấp nhận không hỏi gì thêm. Tôi không đòi hỏi gì nhiều vì tôi cũng chẳng biết tôi có chờ đợi gì ở em hay không hay chỉ muốn giữ em lại nói chuyện như Bích mà thôi.
Em tâm sự với tôi về bản thân, về gia đình em và tôi cảm thấy thương em thật nhiều!
Em tên Hà, là người dân tộc Mông, ở tận vùng biên giới phía Bắc. Ở cái nơi tiếng Việt còn chưa được dùng như ngôn ngữ chính thức, ấy vậy mà em lại đậu đại học, chỉ vậy thôi tôi đã phục em lắm rồi. Em xuống Hà Nội học cũng đã được ba năm nhưng bạn bè không nhiều, cuộc sống của em nước mắt nhiều hơn nụ cười…
Em học với một bảng điểm rất đẹp, chỉ cần thi tốt nghiệp với mức điểm khá thôi, em sẽ được tốt nghiệp loại giỏi. Em sẽ tiếp tục học lên cao học và sẽ thực hiện được ước mơ làm bác sĩ…
Hôm đi Đà Lạt về, tôi gói vội gửi em hộp mứt dâu. Em hạnh phúc tới khóc, làm tôi ngỡ ngàng. Tôi thấy vui vui, tôi cứ nghĩ hành động đó của tôi là quá bình thường, vậy mà lại làm em xúc động tới vậy!
Tôi đăng ký sim trả sau để có thể nói chuyện với em nhiều hơn, lúc đó mạng điện thoại đó được gọi miễn phí nội mạng. Hàng ngày tôi dành rất nhiều thời gian nói chuyện với em, kể cho em nghe rất nhiều điều, kể cả công việc và bạn bè…
Có lần em gửi cho tôi một tấm ảnh, em nói đó là em họ em và muốn tôi nhận xét xem thế nào. Đó là tấm hình một cô gái đứng giữa rừng xanh biếc, một cô gái rất không đẹp, với đôi mắt nhỏ tý nhưng buồn man mác, cho dù cái miệng đang mỉm cười. Tôi đâu biết nói dối, nhất là trên mạng thì tôi lại chẳng cần phải nói dối làm gì và tôi đã nói thẳng với em: “Em họ em thật không đó? Sao xấu thế? Có phải con gái không? Sao tóc cắt như con trai vậy? Cái mũi hếch thế kia giàu sao nổi? Răng lại khểnh cả hàm thế? Trời ơi, mũi hay là cà chua thế? Lại mắt lươn nữa chứ? Thế này không lấy chồng được đâu”…
Tôi đã giết chết tương lai của em
Em cô đơn và rất ít bạn… (Ảnh minh họa)
Em im lặng, không nghe máy tôi liền một tuần. Tôi thật ngốc, lúc đó tôi cứ nghĩ rằng tại tôi nói xấu em của em nhiều nên em giận, chứ tôi đâu biết cô gái đó chính là em?
Khi em nói đó là em, tôi đã bật cười không tin nhưng khi một mình suy nghĩ lại những gì em thường nói với tôi, tôi mới tin đó là thật.
Tôi chợt nhớ tới câu nói của bạn tôi: “Mày lại gặp cá sấu rồi, chắc không khá hơn con Bích kia đâu. Không cá sấu thì lấy đâu thời gian mà buôn điện thoại với mày cả ngày, chỉ có cá sấu mới 24/7 ở nhà chờ điện thoại mày thôi”.
Đúng rồi, em nói với tôi em cô đơn, ít bạn lắm! Giờ tôi mới hiểu…
Nhưng có sao đâu, tôi chưa bao giờ xác định gì với ai, nói gì với một người chưa bao giờ gặp lại ở xa tít tắp như em. Tôi vẫn thường xuyên gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho em, tôi vẫn liên lạc với em như chưa từng biết hình dáng thật của em thế nào… Và tôi cũng đâu ngờ, việc làm này của tôi đã khiến em phải đau khổ rất nhiều!
Khi thấy tôi quan tâm như vậy, em đã hạnh phúc vô cùng! Em tin chắc rằng, tôi yêu em, rồi em đưa số điện thoại của tôi cho bạn bè thân của em, cho bố mẹ em… Nhiều khi em về thẳng Cao Bằng chỉ để gọi điện thoại cho tôi nói chuyện với mẹ em. Em gửi cho tôi tất cả những gì em thấy đẹp và hợp với tôi. Thấy em vui tôi cũng thấy vui lây nhưng nhiều khi nhận được sự quan tâm thái quá của em, tôi cũng rất ấy náy…
Giữa lúc ấy, tôi gặp được người con gái thật sự của đời tôi. Linh đúng như những gì tôi hằng mơ ước: xinh đẹp, đảm đang và quan trọng nhất là tôi yêu em tới quên cả bản thân mình. Để được em nhận lời yêu, tôi đã như một thằng điên chiến đấu không mệt mỏi trước bao nhiêu vệ tinh khác. Một thằng đàn ông đầy kiêu hãnh như tôi lại trở nên nhỏ bé vô cùng trước bao người vây quanh em.
Mọi vui buồn tôi đều gọi nói chuyện với Hà và chẳng cần giữ ý tứ gì hết. Khi vui, tôi đã nói với em rất nhiều về mái nhà, về những đứa con, những chuyến đi hạnh phúc. Buồn, tôi giận giữ với em, cố tìm cho ra lỗi lầm nhỏ của em trong từng câu nói để bắt bẻ, trách móc. Em cũng thật ngây thơ, em đã tin tôi thật nhiều, mỗi khi tôi nói với em rằng “anh và vợ anh sẽ …” thì đó là những điều em cho rằng tôi đang hứa hẹn với em, sẽ làm cho em…
Em với tôi như một tấm bình phong, một cái hố để tôi ném vào đó những xúc cảm, bức bối hàng ngày. Tôi đã thật nhẫn tâm khi không thèm quan tâm tới cảm xúc của em. Còn tôi trong em lại là người đàn ông lớn vô cùng, tôi cảm thấy được sự vui mừng đầy hạnh phúc trong từng câu nói mẹ em nói với tôi…
Tôi bắt đầu thấy ái ngại. Nhưng tôi không dứt em ra được. Tôi biết nếu tôi bỏ rơi em lúc này, em sẽ khó có thể học tập tiếp nên tôi quyết định khi nào em tốt nghiệp, tôi sẽ rời xa em…
Tôi như điên lao vào cuộc chiến dành tình cảm của Linh. Tôi như kẻ ngốc điên tình trong mắt mọi người. Vậy mà tôi lại thắng, thắng trong sự ngạc nhiên của bao nhiêu người, tới gia đình em còn không tin được em lại chọn tôi. Tôi hạnh phúc như một kẻ mộng mơ đang sống trên mây vậy!
Và tôi được biết lý do em chọn tôi gói gọn trong một câu nói: "Anh là người đàn ông của gia đình!".
Tôi quên đi sự có mặt của Bích, của Hà, của những cô gái online xuất hiện ngang đời tôi. Tôi cũng chẳng buồn tay sờ tới cái hộp thư đầy ắp những bức thư ướt át trách móc của mấy cô. Thật là phiền hà, rắc rối, tôi giờ chỉ biết có Linh mà thôi!
Tôi đã giết chết tương lai của em
Cuối cùng, tôi cũng đã chiếm được tình yêu của Linh (Ảnh minh họa)
Hà nhắn tin cho tôi rất nhiều, vui vui tôi nhắn lại đang bận, không thì thôi. Hà gọi lâu lâu tôi mới bắt máy, cũng kêu bận, rồi cúp. Tôi cũng quên khuấy đi sinh nhật Hà, cũng quên luôn cái hẹn ra thăm em. Tôi làm sao nhớ được sinh nhật em khi tết Tây năm đó, tôi phải đưa vợ sắp cưới của mình lên Đà Lạt chơi?
Hà khóc rất nhiều, mỗi lần tôi nhấc máy nghe đều chỉ thấy em khóc. Tôi bắt đầu thấy sợ em. Em xin lỗi tôi rất nhiều, rồi lại gửi quà tiếp cho tôi. Cái áo lót màu trắng của em khiến tôi phát sợ vì dù sao trong mắt tôi, em cũng là một người Mông, mà người dân tộc thường nhiều bùa chú lắm, tôi sợ đó là bùa. Có thể lắm chứ vì Hà yêu tôi mà!
Món quà ấy khiến Linh biết tới sự có mặt của Hà. Em ra chỉ thị rõ ràng với tôi: “Chấm dứt hoặc chấm hết!”.
Đương nhiên, sự lựa chọn không một chút khó khăn. Cái duy nhất tôi còn suy nghĩ là Hà sắp thi tốt nghiệp, tôi thương em lắm, không dễ gì em làm được như hôm nay. Nếu thi tốt em sẽ được bằng giỏi và tiếp tục học cao học, em sẽ thực hiện được ước mơ cả đời không chỉ của em, mà cả gia đình em.
Linh không đồng ý với đề nghị của tôi, em không tin những điều tôi nói, em cho rằng tôi ngụy biện, tham lam. Tôi hiểu em, ai cũng vậy thôi, tôi cũng vậy, đâu muốn em còn dành thời gian cho người đàn ông nào khác. Tôi đành chấm ngang.
Hà tìm mọi cách liên lạc với tôi, tôi đều né tránh. Đến chỗ ở tôi cũng chuyển sang nơi khác, đành nói dối Linh rằng ra ngoài thời gian cho thoải mái. Riêng số điện thoại thì tôi không đổi được, chặn số này, Hà lại dùng số khác gọi, tôi thật sự mệt mỏi và sợ…
Tất cả những gì Hà nói với tôi chỉ là sỉ vả tôi phụ tình, lại khóc, lại xin lỗi, lại xin tôi làm lại. Dù tôi có nói ngàn lần rằng tôi không hề có cảm xúc với em, em cũng không tin, em chỉ tin đúng một điều rằng tôi đã bị Linh lừa.
Tôi phát hoảng khi Hà tuyên bố sẽ bỏ bùa Linh, sẽ làm Linh đau. Tôi đã không chịu nổi những gì Hà nói Hà sẽ làm vì Linh là cả cuộc đời tôi… tôi như điên dại dùng những lời lẽ thô tục nhất để nói với Hà, xúc phạm Hà.
Chắc cũng vì quá sốc khi nghe những lời đó nên Hà đã bị ốm nặng. Em một mình bỏ về quê, phải hơn một tháng sau em mới trở lại trường học. Em vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi, vẫn những lời đầy yêu thương, em cứ sống như trong mơ vậy…
Tôi mặc kệ xem như không biết gì nhưng Linh không như thế. Một lần đang đưa Linh đi chơi, Hà nháy máy tôi liên tục. Tôi ái ngại không biết nên thế nào, tôi đã hết cách rồi. Linh không nói gì, em cầm điện thoại tôi lấy số rồi dùng điện thoại em gọi lại. Tôi ngăn em lại, tôi sợ, tôi sợ Hà có thể hại em nhưng em không sợ. Em kiên quyết nói chuyện với “kẻ khùng” kia.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, chẳng biết Hà nói gì, tôi chỉ nghe thấy Linh nói, giọng rất tự tin, đầy thách thức. Linh kết thúc cuộc điện thoại bằng một giọng chắc nịch: “Nếu em muốn tôi ghen, em phải xinh đẹp và thông minh hơn tôi, những hành động nháy máy, nhắn tin vớ vẩn kia chỉ khiến anh ấy xem thường em thêm mà thôi. Đừng bao giờ khiến anh ấy phải xấu hổ vì đã quen em, một kẻ vô học không ra gì”.
Hóa ra Hà nói với Linh về những gì em cho là kỷ niệm tình yêu của tôi, về những gì tôi từng hứa hẹn. Thật may cho tôi, Linh cười nhạo những điều đó, xem đó chỉ là hành vi phá hoại mà thôi. Cũng đúng, tôi đã bao giờ quan tâm thật sự hay dành tình cảm cho Hà đâu, giờ nhớ lại thấy những gì tôi nói thật nhảm nhí…
Sau lần đó, Hà ít nhắn tin và nháy máy tôi hẳn nhưng lại tập trung làm phiền Linh, gọi Linh là tình địch, là kẻ cướp chồng.
Tôi quyết định làm cái điều tồi tệ nhất, đó là gọi điện thoại về nhà em để nói cho bố mẹ em biết tất cả, để cho họ biết con họ thế nào. Nhưng khi nghe tiếng mẹ em, cảm nhận niềm vui trong từng câu nói của mẹ em, tôi không nỡ… Linh bật cười và gợi ý với tôi: “Với đàn bà, anh chê họ ngu dốt cũng chẳng sao nhưng anh chê họ xấu thì thảm họa!”.
Linh đâu biết Hà nhưng những gì Linh nói lại đúng là điểm yếu nhất của Hà. Chính điều đó đã khiến Hà luôn sống trong trong mặc cảm, tự ti… Tôi đã đến trong đời em, không một lần phàn nàn về điều đó, đã làm em tin và yêu tôi thật nhiều. Vậy mà giờ đây tôi đã làm cái điều kinh khủng đó với em. Tôi đã nói với em về vẻ đẹp, rồi chế nhạo hình dáng em, tôi còn nói rằng sẽ rất xấu hổ nếu ai đó thấy tôi đi cạnh người như em, tôi thà ôm hôn một chú chó còn hơn hôn em…
Cuối cùng, tôi đã đạt được điều tôi muốn, Hà giận dữ chửi rủa tôi, rồi bặt tin luôn từ đó.
Kể từ hôm ấy, tôi cũng đã quên luôn cả Hà…
Một năm sau, tôi cưới Linh, một đám cưới đẹp. Mọi thứ đã thật viên mãn với tôi..
Qua một người bạn, giờ tôi mới biết, sau cái lần bị tôi xúc phạm, em đã bỏ học tiếp. Em bị thi lại và chỉ tốt nghiệp mức trung bình. Em trở về quê và lấy chồng luôn, cũng là một người Mông như em.
Nghe người bạn nói vậy, tôi thực sự vui cho em… nhưng tôi biết, tôi đã giết chết ước mơ của em. Em đã không còn là cô gái Mông kiên cường đứng lên quyết tâm dùng tri thức thay đổi cuộc đời, em giờ chỉ còn là cô gái Mông bên mái nhà sàn, bình dị sống giữa núi đồi…
Tôi rất muốn gửi tới em một lời xin lỗi, dù thật muộn màng…