Nước vốn sinh ra, chốn đại dương,
sống đời yên ả vốn lẽ thường,
một hôm nắng đến đùa vô ý,
để nước giờ đây hóa khói sương…
Sương theo gió cuốn tận trời xanh,
hóa thành mây trắng, mộng yên lành,
bay đi khắp chốn vui cùng gió,
đêm về đùa giỡn với trăng thanh…
Một hôm mây chợt nhớ quê nhà
nhớ chốn mà mây đã sinh ra,
Cõi lòng mây bổng nghe nặng trĩu,
rớt xuống trần gian hóa mưa sa…
Đời ta cũng giống biển ngây thơ,
cũng sống bình yên chẳng mộng mơ.
vô tình em đến, xiêu hồn phách,
để xác thân gầy cứ ngẩn ngơ.
Hồn phách giờ đây lạc chốn nào?
lòng buồn, nỗi nhớ cũng xanh xao...
mưa đêm trút xuống như hờn tủi,
có phải em về tự chốn nao???