Gửi tình yêu, Thật buồn cười, những gì sau đây tôi nói lẽ ra phải là lời nói trực tiếp với bà. Nhưng thật tiếc tôi lại ko phải thằng biết ăn nói, đành viết mail gửi bà.
Điều tôi muốn nói với bà nhất là: tôi thích bà, thích bà nhiều lắm ấy.
Ấn tượng đầu tiên của bà về tôi là lần thi vật lý a1 phải ko nhỉ? Nhưng với tôi, ấn tượng đầu tiên về bà bắt đầu từ những ngày đầu tiên bước vào thời đại học. Giảng đường T, buổi học giải tích 1 đầu tiên, bàn 2 dãy ngoài, bà ngồi cạnh tôi. Hôm ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà. Tôi làm quen với bà từ ngày ấy. Ấn tượng về một cô gái đáng yêu khiến tôi ko thể ko làm quen với bà. Ngày đầu tiên đó, tôi đã mong muốn trở thành một người nào đó đặc biệt trong cuộc đời bà. Chưa có người nào mà tôi có thể nhớ được ngày quen biết giống như bà.
Học kì thứ hai, cũng lại là vật lý, tôi và bà ngồi cạnh nhau. Tôi cảm thấy đó là điều may mắn kì lạ. Tôi đã có cơ hội trở thành một người bạn thực sự của bà.
Sinh nhật bà năm trước, bà nói ko cần quà cáp gì. Tôi cũng ko tặng quà bà. Chỉ thức tới 0h để nhắn một tin nhắn chúc mừng bà. Lần đầu tiên tôi thức đến 0h như thế đấy. 2 ngày sau, ngày 5/10, tôi tặng bà cái cốc làm ở Bát Tràng. Cũng tiếc, cái cốc tôi chỉ làm được đến mức "hiện vật biểu trưng", không dùng uống nước được
) Hôm ấy tặng bà cái cốc không phải là tặng bù cho sinh nhật bà đâu. Tôi tặng bà vì đó là ngày 5/10. Một ngày mà từ khi biết bà nó mới có ý nghĩa với tôi. Ngày 5/10/2009 chính là cái ngày ở giảng đường T tôi làm quen bà ấy.
Năm học đầu tiên, tôi học hành chểnh mảng. Năm học thứ hai, tôi bắt đầu dành thời gian vào học tập nhiều hơn. Bà là một trong những động lực học tập của tôi. Tôi muốn mình luôn giỏi hơn bà, để tôi có thể sẵn sàng giúp bà học tốt hơn. Tôi muốn mình có thể quan tâm tới bà càng nhiều càng tốt. Nhưng đôi khi tôi cảm thấy mình bất lực lắm. Vì khi tôi học một môn học nào đó tốt hơn bà, tôi vẫn không thể giúp bà học tốt môn học đó. Bà không hiểu được cảm giác đó khó chịu đến thế nào đâu.
Thời gian bà và Đăng hay đi chơi với nhau. Nói thật lòng tôi cảm thấy ghen với Đăng. Chưa bao giờ tôi nói ra hay thể hiện ra mặt nhưng Tôi ghét Đăng từ lúc ấy.
Chúng ta có cách nghĩ rất khác nhau. Tôi và bà dường như rất ít điểm chung. Bạn bè biết tôi thích bà, ai cũng bảo không hợp. Ừ thì có thể chúng ta không có nhiều điểm chung, cũng chẳng có cách suy nghĩ hợp nhau, nhưng tôi lỡ thích bà rồi, làm sao mà dễ dàng không thích nữa.
Cảm xúc là thứ khó nắm bắt và điều khiển nhất. Đến bây giờ tôi vẫn luôn có cảm giác không thể ngừng quan tâm tới bà.
Không biết có khi nào bà vào check mail hay không. Tôi cũng chẳng hi vọng bà đọc mail này sớm nhất có thể đâu.
Nếu chúng ta không thể là người đặc biệt của nhau thì cũng cứ để tôi quan tâm tới bà cho tới chừng nào còn có thể, nhé!