Đó là những lời anh nói với em trong những đêm khuya vắng
vẻ, khi mọi người đã chìm trong giấc ngủ say và em có thể nghe hơi thở
của anh trong điện thoại cả tiếng thời gian của chiếc đồng hồ đang gõ
nhịp... Em đã đến và len lỏi vào trái tim anh tự bao giờ không
biết, chỉ biết rằng mỗi ngày đươc nghe giọng nói, tiếng cười của em thì
đó là niềm vui của anh. Và khi em buồn, em khóc là cả trái tim anh đau
nhói, quặn thắt cả lòng. Em hãy đưa bàn tay phải của mình lên… em có cảm
nhận được gì không? Đó là bàn tay anh đang nắm bàn tay em đặt lên lồng
ngực để nghe cả trái tim anh đang lỗi nhịp đập vì em... Đó là những lời anh nói với em trong những đêm khuya vắng vẻ, khi mọi
người đã chìm trong giấc ngủ say và em có thể nghe hơi thở của anh trong
điện thoại cả tiếng thời gian của chiếc đồng hồ đang gõ nhịp...
Anh luôn bên em để lắng nghe mỗi khi em buồn và an ủi em bằng những bài hát thật dễ thương "
và
anh muốn .....em hãy vui lên ,hãy cố vui cười lên,nỗi buồn sẽ trôi dần
trong lãng quên.....em đẹp nhất khi em cười và xin chớ quên lời
anh..đừng để vụt mất tuổi xanh" Lời bài hát này đã cùng em đi suốt những ngày còn lại mỗi khi em buồn em lại lắng nghe và thấy như anh đang nói cùng em.
Anh là người luôn luôn gác máy sau cùng và chờ đến khi em ngủ quên trong những ngọt ngào anh dành cho em…
Anh là người gọi điện thoại khi em làm việc chỉ xin em đừng bắt hay khóa máy để anh có thể nghe điệu nhạc chờ bài
Only Love mỗi đêm khi em tăng ca. Em thấy vui vì điều đó..
Anh là người yêu cầu em nói câu "
Không ớ..." Cả chục lần trong ngày chỉ vì anh thích nghe câu đó qua giọng của em nghe rất hay và em là người từ chối bằng câu "
Không ớ.. " cho đến khi anh nghe chán thì thôi...
Anh là người bị giật mình vội nhìn quanh qua khung cửa sổ trên lầu cao
khi em nói trúng ngày hôm nay anh đã làm gì và gặp ai dù em ở cách xa
anh hơn chục kilomet, có lẽ đến giờ anh vẫn chưa biết nguyên nhân...
Anh là người giữa đêm khuya chạy vội xuống nhà chỉ để lấy tờ báo đọc cho em nghe bài thơ
Đôi Dép mà em có thể nghe được tiếng chân anh vang lên trong điện thoại tiếng
hơi thở gấp... Anh không biết hay giả vờ cho em vui khi em bảo "
Sao anh không từ từ đi mà lại chạy " Anh trả lời "
Em đừng làm anh sợ...em là người hay ma?”. Rồi lấy giọng đọc, em nghe sao ấm lạ ( ấm cả cõi lòng )
Bài Thơ
Đôi Dép Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Anh là người gọi điện thoại báo tin khi ca sĩ Lam Trường thần tượng của anh đi lấy vợ và hỏi em rằng :"
Nếu anh đi lấy vợ thì em nghĩ sao?" và em đã bật cười khi anh nói chuyện với ai đó "
Ghi vô nhóc, người thứ 138 cô ấy nói bình thường em sẽ chúc phúc cho anh!"
Anh là người mãi đến bây giờ vẫn chưa biết mặt em là ai trong khi em đã
biết về anh rất nhiều, nhưng anh vẫn cho em cảm giác bình yên, ngọt ngào
và lúc nào em cần anh sẵn sàng bên chiếc điện thoại tâm sự cùng em...Và
có lẽ không ai tốt như anh đã từng đối với em
Đã mấy năm rồi chúng ta không còn như thế anh nhớ không? Em thì nhớ rất
rõ 3 năm 7 tháng 16 ngày bởi em tính theo ngày sinh nhật của anh, cũng
là ngày chúng ta không còn nhận tin tức gì của nhau
Anh là người mà em dành cảm xúc mình để viết lên những lời này. Chúc anh
nơi ấy luôn hạnh phúc và bình yên. Em đôi khi cũng tình cờ gặp anh
nhưng đố anh biết được em là ai...?
Có lẽ như thế này thôi anh nhé! Em sẽ nằm trong suy nghĩ của anh và anh cũng nằm trong suy nghĩ của em thật toàn mỹ…
Em cũng đã từng đưa bàn tay phải của mình lên nhưng không phải đặt trên
trái tim anh mà để lắng nghe nhịp đập trái tim em; khi anh bảo "
Em hãy đưa bàn tay phải của mình lên, em có cảm nhận được gì không …?” và trả lời "
Không ớ…". Đó là bàn tay anh đang nắm bàn tay em đặt lên lồng ngực để nghe cả trái tim anh đang lỗi nhịp đập vì em...