Em xin lỗi anh về tất cả những gì đã qua, xin lỗi chị vì đã
lén lút bên anh một thời gian dài như thế. Từ nay em sẽ trở lại là em,
làm một cô gái bình thường, sẽ cố gắng để yêu thương một ai đó, lấy làm
chồng và làm tròn trách nhiệm của một người vợ giống như chị đã từng làm
với anh. Anh! Em đã nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của chúng ta bao lâu nay và
em hiểu mình đã quá sai rồi. Em yêu anh, thật lòng là như vậy nhưng mãi
mãi em chỉ là kẻ đến sau, kẻ chen ngang vào hạnh phúc gia đình của anh.
Anh còn có vợ, còn có con nhỏ. Em biết anh đến với em cũng vì tình yêu
vì một người giàu có như anh thì không còn cần đến vật chất. Có lẽ tình
cảm gia đình còn chưa đủ để khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm mỗi khi đi làm
mệt mỏi. Nhưng anh hãy suy nghĩ cho kĩ, liệu có phải đó chỉ là phút xao
động, phút lỡ làng anh đến bên em. Và chúng ta đa đi quá giới hạn để giờ
đây cả hai luôn sống trong day dứt và dằn vặt?
Em tự nhận lỗi về mình bởi khi ấy con tim em quá yếu đuối, cần một bờ
vai che chở còn anh thì lại bao dung và độ lượng trong mắt bất kì người
phụ nữ nào. Trái tim em đã điêu đứng trước anh và anh cũng vậy. Hai ta
đã òa vào nhau mà không hề quan tâm xung quanh ta là ai, không tự vấn
lòng mình rằng ta sai hay đúng?
Sai rồi anh ạ, hai ta đã quá sai rồi. Trong cuộc tình này em chấp nhận
là người thua cuộc dù rằng anh luôn nói yêu em, sẽ lấy em làm vợ và anh
sẽ ly dị gia đình đang không hạnh phúc của anh.
Em biết, đó chỉ là phút giây nông nổi anh nói như thế chứ thật lòng anh
còn yêu vợ con anh lắm. Đứa con nhỏ ấy anh có từ bỏ được không? Và thật
sự nếu anh làm thế, em sẽ sống bên anh mà lòng chẳng yên. Chị ấy là
người vợ tốt, đã cùng anh đi suốt chặng đường khó khăn. Nếu giờ đây, khi
anh đã sung túc và phản bội chị thì cả đời này anh sẽ mang tiếng là kẻ
không ra gì. Em yêu anh nên thật lòng không muốn anh vì em mà làm điều
xấu xa, đi ngược lại đạo lý.
Chị yêu anh nhiều hơn em nghĩ vì thế chị mới cho anh quyền tự do trong
công việc và rất tôn trọng anh. Có những hôm anh nói dối đi công việc để
đến bên em nhưng lúc ấy chị vẫn gọi điện và nói sẽ chờ cơm anh. Đã muộn
thế rồi mà chị vẫn không ăn tối. Anh có hiểu tình yêu của chị dành cho
anh nhiều đến nhường nào?
Em ngưỡng mộ một người vợ như chị và tự thấy khinh rẻ chính bản thân
mình. Em có được anh từ việc cướp anh khỏi bàn tay chị, cướp anh khỏi
đứa con trai bé bỏng của anh thì có ích gì đâu anh? Họ không đáng để bị
anh ruồng bỏ như vậy. Em thật tội lỗi khi đã yêu anh...
Dừng lại nhé anh, chúng ta nên dừng lại tất cả. Hãy trở lại vạch xuất
phát của nó và anh với em mãi mãi chỉ là bạn được không anh? Em sẽ coi
anh như một người anh trai, người bạn tri kỉ mà em có thể nhờ vả bất cứ
lúc nào. Anh hãy về với gia đình, về với chị và con anh, hãy quên em đi
và đừng bao giờ có ý định sẽ đi tìm một người con gái khác giống như em
để khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng anh. Chị là người phụ nữ tốt, anh hãy
chia sẻ tình yêu thương với chị. Chắc chắn rằng anh sẽ nhận được sự ân
cần và quan tâm từ bàn tay người vợ mà bất kì một người con gái nào bên
ngoài cũng không thể làm được cho anh.
Em xin lỗi anh về tất cả những gì đã qua, xin lỗi chị vì đã lén lút bên
anh một thời gian dài như thế. Từ nay em sẽ trở lại là em, làm một cô
gái bình thường, sẽ cố gắng để yêu thương một ai đó, lấy làm chồng và
làm tròn trách nhiệm của một người vợ giống như chị đã từng làm với anh.
Chúc anh và gia đình hạnh phúc, bình yên!