"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại
sau". Vẫn cái điệp khúc ấy. Em gọi cho anh chỉ nhận được là như thế. Em
gọi cho người yêu em suốt hơn một năm qua em luôn phải nghe câu chữ ấy. Tệ
hơn nữa, chỉ là một hồi tiếng " tụt tụt và tụt". Anh có biết em yêu
đương mà thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự quan tâm, chia sẻ đến mức
nào không? Anh có biết khi em nhận được một tin nhắn, một cuộc gọi từ
anh là em thấy lớn lao lắm không? Và em cũng chỉ mong là như thế. Vậy mà
có được đâu anh.
Tại sao anh không đồng ý với em là chúng ta chia tay và anh hãy để em được yên chứ, sao anh ác với em thế? Em phải làm gì bây giờ? Em phải làm gì để có được một giấc ngủ theo
đúng nghĩa của nó? Dù có
ác mộng em cũng chấp nhận. Làm sao để không khóc đến rã rời và thiếp đi trong mệt mỏi?
Tại sao anh ác với em thế nhỉ? Tại sao anh để em khởi đầu một ngày mới nặng nề
khi anh cứ gọi điện (nghề của em đã không thể thay đổi số điện thoại
được rồi)?. Tại sao anh tìm đến em 30 phút sau ngày làm việc mệt mỏi của
em, để em đau khổ đến tận đêm dài, đến ngày hôm sau? và tại sao anh để
cái vòng luẩn quẩn, nhức nhối ấy hành hạ em khi em trân trọng Tình yêu
của mình, khi em yêu hết con tim mình?
Tại sao
chứ? Anh muốn em làm gì bây giờ? Thay đổi nơi sống? Thay đổi công việc,
thay đổi tất cả??? Khó quá! Em thấy khó vô cùng vì em mang trọn trái
tim yêu