Em đong thương nhớ bằng hơi thở :
Em đong thương nhớ bằng hơi thở
Là cả cuộc đời đong biết không?
Ôi cánh môi nào hôn rất vội
Tô hồng thêm mãi những niềm mong
Xứ lạ quê người em có biết?
Đong nhiều nhưng ít nỗi thương nhau
Quê hương đất nước mình đang thở
Đong thiếu mà dư uất hận trào
Ta đã đong thừa hơi thở muối
Cuối cùng chân mõi bước cô đơn
Quê xa một góc buồn tan tác
Tượng đá ngồi kia cũng héo mòn...
Em đã đong tràn hơi thở ấm
Khi bờ môi lạ nhớ thành quen,
Vần thơ ta phế vào ngăn phổi,
Quên thở lâu rồi bỗng rối lên...
Thanh Xuân - Nhã Ca
Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây
Người đi chưa dạt dấu chân giày
Bàn tay nằm đó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may
Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Đêm chìm trong tiếng khóc tương lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối
Tôi mất thời gian lỡ nụ cười ...
Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ ...
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 5 tháng trước với 1 lần trong tổng số.
Bàn Tay Chàng - Nhã Ca
Anh gửi bàn tay trên tóc em
Những ngày xa mái tóc hao mòn
Bàn tay báo hiệu mùa Đông tới
Năm ngón mềm ôm tuổi thiếu niên
Quả phượng vừa khô trên nhánh cao
Cây vưà hiu quạnh cổng trường sâu
Tôi về ngó lại thời con gái
Thành phố già nua những gốc sầu
Tóc hết thời xanh, tuổi hết dài
Hồn bưng bình mật đắng tương lai
Xa chàng thức dậy khi chiều tối
Những ngón tay mềm vuốt mặt tôi .
Ấm lạnh - Vũ Hoàng Chương
Yêu nhau từ thuở tóc còn buông
Một gái thơ ngây một gã cuồng
Khuya sớm vai kề vui đọc sách
Chung đèn chung cả ánh trăng xuông
Bẩy tám mùa hoa dệt trước lầu
Năm năm thương mến rẽ càng sâu
Chia tay căn vặn lời sơn hải
Tạm biệt... ai ngờ vĩnh quyết đâu
Lòng thu cỏ rối một chiều kia
Non động dừng chân gã trở về
Chỉ thấy Chương Đài trơ gốc liễu
Bướm gầy xao xác cánh hôn mê
Là thôi! Gái thị thành kiêu bạc
Đã ấm giàu sang lạnh ước thề
Hoa trắng thôi cài lên áo tím - Kiên Giang
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương nóc giáo đường
Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em còn nguyên vẹn tuổi băng trinh
Quen biết nhau qua tình lối xớm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường
Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi
Sau mười năm lẽ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi, chuông xớm đạo
Khi nàng áo tím bước vu quy
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm kín khối sầu!
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Giữ làm chi kỹ vật ban đầu!
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, cành hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường
Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh đem gạch nát, xây tường lủng
Chiếm lại lầu chuông, giết kẽ thù
Nhưng rồi người bạn đồng song ấy
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ban chiều, hồi vĩnh biệt
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp áo quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò, mờ thắm tươi
Xe tang đã khuất nẽo đời
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng lên mồ người xưa.
Đời vắng em rồi say với ai - Vũ Hoàng Chương
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu
Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau
Trai lỡ phong vân gái lỡ tình
Này đêm tri ngộ xót điêu linh
Niềm quê sực thức lòng quan ải
Giây lát dừng chân cuộc viễn trình
Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lá hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng
Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay
Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung một hướng say
Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai?
Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây, người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng?
Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió... trà mi động mấy bông
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 5 tháng trước với 1 lần trong tổng số.
Trách gì ai - Vũ Hoàng Chương
Ai trách gì ai những bấy lâu
Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu!
Thi nhân tự trách mình thôi chứ:
Bèo nổi mà sao rễ quá sâu?
Cuối sông nước chảy về đâu?
Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương
Chiều mưa bàng bạc phố phường
Lệ rưng rưng chợt ngùi thương cho tình
Chiêm bao một phút nở hoa quỳnh
Mà trắng đôi tay cũng bất bình
Huống đã hoài công chờ nửa kiếp
Vườn trần hoa lạ bướm Trang-sinh
Nào ai đâu bóng mê hình
Phải chăng mình tự dối mình bấy nay?
Hoàng hôn xuống, lệ mưa bay
Sầu lên chẳng nhắp mà cay men hờ
Hỡi ơi, tình vẫn chỉ là mơ
Sao cũng đòi phen giận với ngờ?
Mới biết mình si là thế đấy
Mà ai si đến thế bao giờ!
Có chăng một gã-làm-thơ
Mười năm cửa khép mây mờ tháp cao
Nhớ giai nhân tự kiếp nào
Mở lòng ra đón trăng vào thử xem
Ví có đà gương tỏ trước rèm
Mà ai kiếp trước có là em
Nhưng thôi, còn ước ao gì nữa
Bốn ngả tâm tình ngập bóng đêm!
Hồn trong dĩ vãng tan chìm
Ngọn tàn đăng cũng im lìm cánh hoa
Lỡ nhau một kiếp xưa mà
Đành thôi ngàn kiếp sau là Sâm Thương!
[ Sài Gòn 1955 ]
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 5 tháng trước với 1 lần trong tổng số.
Bao giờ em lấy chồng - Đinh Hùng
Như bao người gái đến xuân thì
Mỗi đêm say tỉnh vài cơn mộng
Trở giấc, lòng ơi! buồn làm chi?
Ôi biết bao giờ em lấy chồng?
Đầu thu hay cuối một mùa đông?
Bên người có ánh trăng, đèn mới
Em nhận thơ lòng tôi nữa không?
Hoa nở cô đơn, bóng động thềm
Vườn xưa còn thoảng chút hương em
Xót xa lá cỏ vương mùi tóc
Tà áo bay về, nhớ suốt đêm
Em cũng như làn hương phấn kia
Gió về rồi đến buổi chia ly
Nhớ trong khung cửa, mong ngoài ngõ
như kẻ xưa buồn lối phượng đi
Nhớ buổi người yêu, kẻ hững hờ
Em là thục nữ, chỉ mê thơ
Còn lòng tôi đấy, em không rõ
Chẳng đến dò thăm, chẳng muốn ngờ
Mà chẳng tình chung cũng hẹn nhiều
Lời em bay bướm, tưởng rằng yêu
Vì ai làm đẹp mây trời thế?
Tôi đợi tin thu sớm lại chiều
Em ướp hương vào những giấy thư
Tôi hôn lên chữ một đôi tờ
Nghĩ rằng: Em gửi hồn thơm đấy
Là bởi lòng kia đã ước mơ
Mơ ước hiền như truyện trẻ thơ
Hoài nghi từng nét mực phai mờ
Chữ Yêu lượn nét hoa kiều diễm
Tưởng thấy nghìn đuôi mắt hẹn hò
Vầng trăng vừa ngả bóng chung đôi
Em đã xa như dĩ vãng rồị
Tình cũng quan san từ đáy mắt
Một hàng mi lặng, mấy trùng khơi
Nghe động bàn chân, nắng tỏa hương
Mong manh từng gợn phấn còn vương
Em đi, nửa gối hoa tàn mộng
Thương nhớ bay cùng mây viễn phương
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 5 tháng trước với 2 lần trong tổng số.
Rất thích những bài thơ nầy , Thks, LTA
Bướm xuân - Đinh Hùng
Em trở về đây với bướm xuân
Cho tôi mơ ước một đôi lần
Em là người của ngày xa lắm
Lòng cũ hai ta cũng chẳng gần
Em trở về đây để nắng hồng
Hồn xưa còn đẹp ý xưa không?
Trăng tình chưa nguyện lời hoa bướm
Em chẳng về đây để ngỏ lòng
Một thời mây biếc đã trôi qua
Nay tưởng cây vàng lại nở hoa
Em chẳng mơ gì , tôi chẳng nói
Đôi hồn không biết có nhìn xa?
Tôi vẫn chiêm bao rất nhẹ nhàng
Đèn khuya xanh biếc, mộng thường sang
Nhưng rồi em rõ lòng tôi khổ
Em sẽ đi xa trước giấc vàng
Gặp nhau lần cuối - Đinh Hùng
Khi tôi ngồi xuống ở bên em
Giở tập thư xưa đọc trước đèn
Vẫn ngọn đèn mờ, trang giấy lạnh
Tiếng mùa thu động, tiếng mưa đêm
Gần nhau, còn lạ nét môi cười
Em đến như người bạn cũ thôi
Trận gió năm nào chưa ngớt thổi
Mà nghe hồn gió lạc xa khơi
Em hãy ngồi im - khuya đã lâu
Phút giây tâm niệm tưởng như sầu
Ngón tay não nuột tàn nhung bướm
Gỡ cánh hoa phai lả mái đầu
Đèn nhỏ, sương pha lạnh mặt người
Lạnh vương từ sợi tóc buông lơi
Lìa vai, kỷ niệm bay mùi phấn
Nép mặt hờn nghiêng lá hổ ngươi
Mắt lặng nhìn nhau từ dĩ vãng
Chợt xanh màu áo nhớ thương xưa
Bóng em khoảnh khắc thành hư ảo
Buồn lướt hàng mi thấp thoáng mưa
Từng nhớ, từng thương, từng chụm đầu
Từng chung dòng lệ thấm vai nhau
Mà trong mắt liếc ngờ non ải
Nhịp thở ân tình cũng biến đâu
Sương xuống nhiều thêm, thôi biệt ly!
Nhìn em lần cuối, tiễn em về
Mưa buồn nỡ để đường thu lạnh?
- Đây áo quàng vai, em hãy che
Hờn giận - Đinh Hùng
Em đến hôm nào như hoa bay
Tình không độc dược mà đắng cay
Mùa thu tàn nhẫn từ đôi mắt
Mùi hương sát nhân từng ngón tay
Em đến hôm nào như mây bay
Gió mưa triền miên từ nét mày
Đường vào lòng nhau toàn sạn đạo
Bước chân tha hương từ dấu giầy
Anh rỏ đôi dòng nước mắt say
Trao em, không ướt trọn lòng tay
Chiều đi, vai thấm đầy sương núi
Lệ cũng phai hương tự lúc này
Anh tiễn em sang giấc mộng nào?
Giận lây tà áo cưới chiêm bao
Lời nguyền không buộc vào mây sớm
Em có nghe tình khóc dưới sao?
Em đến, trăng rằm xanh bóng mây
Em đi, trăng hờn cong nét mày
Chiều qua, má hồng còn thơ ngây
Chiều nay, hàng mi sương xuống đầy
Thương nhau, gói trọn hồn trong áo
Mất nhau từ trong tà lụa bay
Mắt ngại nhìn nhau từng đêm dài
Nhòa hương kỷ niệm, tóc thu phai
Dòng sông bơ vơ tìm dĩ vãng
Thuyền trôi bâng khuâng về tương lai
Anh hận bình minh, ngờ nắng hồng
Hờn ghen bao nhiêu hoa mùa xuân
Sánh vai nhưng không là vợ chồng
Kề môi vẫn không là tình nhân
Cười vỡ giấc mê đêm hợp cẩn
Vò nhàu mái tóc đêm tân hôn
Sính lễ không hòa đôi linh hồn
Đính ước không chung lòng cô đơn
Thầm trách vầng trăng không biết sầu
Ngàn sao theo em bay về đâu?
Oán cả không gian, thù cả mộng
Ghen cả trời xanh trong mắt nhau
Em đến hôm nào, mưa trên vai,
Chiều thu, sương đượm nét mi dài
Nụ cười rung cánh hoa hờn giận
Trong mắt em còn bóng dáng ai?
Một tiếng em - Đinh Hùng
Từ giã hoàng hôn trong mắt em
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút hương thầm khi mới quen
Cùng bóng hàng cây gập giữa đường
Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương
Rồi đây, trên những lối đi này
Ta sẽ cùng ai, tay nắm tay
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay
Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười
Nụ cười gửi tự thiên thu lại
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi?
Dĩ vãng nào xanh như mắt em?
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm!
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm
Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
Trăng lên từng nét gợn đôi mày
Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán
Chưa ngát hương tình, hương đã bay
Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm?
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm?
Lòng ơi! hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng "em"?
Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương
Sương đầm vạt áo mong manh lệ
Sao rụng bay vào tóc dạ hương
Tôi lánh trần ai đi rất xa
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa
Tự tình dưới hoa - Đinh Hùng
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại
Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ
Nửa như hoài vọng, nửa như say
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ
Hương ngàn gió núi động hàng mi
Tâm tư khép mở đôi tà áo
Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi!
Em muốn đôi ta mộng chốn nào?
Ước nguyền đã có gác trăng sao
Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý
Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ
Nắng trong hoa, với gió bên hồ
Dành riêng em đấy. Khi tình tự
Ta sẽ đi về những cảnh xưa
Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời
Vai kề một mái thơ phong nguyệt
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười
Paris có gì lạ không em? - Nguyên Sa
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em?
Em có đứng ở bên bờ sông?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng
Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa...
Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay
Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Ðã đắm trong lòng cặp mắt em?
Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Ðể lúc xa vời đỡ nhớ nhung
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen?