Em viết lên đây dẫu mong anh có thể đọc
được nhưng chắc sẽ không bao giờ xảy ra ,cũng giống như điều mà e đã
mong muốn và chờ đợi.E yêu anh nhưng còn em,với anh thì sao?Cái tình cảm
anh mang trong lòng để đến với em đó có phải là tình yêu ko a,sao e
hoài nghi về nó quá,hoài nghi về tất cả trong thời gian qua.
Anh là một chàng trai vật lộn với công việc ở SG,còn em chỉ là một cô
bé sinh viên năm 2 học ở Vũng Tàu.A là bạn của anh trai em,mình đã tình
cờ gặp nhau vài năm về trước anh nhỉ?Lúc đó a đang là sinh viên năm
I,còn em mới là cô học sinh cấp 3 mũm mĩm xấu xí thôi.Cuộc đời vốn nhiều
cái bất ngờ cho mình gặp lại nhau.Em ko biết mình nên vui hay là buồn
nhiều hơn nữa.Nhưng em vẫn thầm cám ơn ông trời đã cho e gặp anh,cho e
được biết anh và yêu anh.
“Đừng nghĩ đến anh nhiều quá,em cố gắng học thật tốt khỏi phụ lòng ba
mẹ nhé”.Đọc xong tin nhắn của anh mà nước mắt e cứ thế ào ra,cứ thế như
một cơn lũ,em vẫn chưa dám tin là anh ko còn bên em nữa,và em đã chờ đợi
nhưng E đã chờ đợi ở anh cái gì chứ?Chờ 1 lời nói yêu thương từ anh mà
biết chắc nó ko bao giờ và sẽ ko bao giờ xảy ra ư?Nhưng tại sao anh chỉ
có thể nói câu đó,chỉ thế thôi sao anh?Vẫn là phong cách của anh:nội
tâm,lạnh lùng,vô tâm,hững hờ, nhưng hình như nó chỉ đúng với riêng em
thôi,anh nhỉ? Với em,anh là người đàn ông lạnh lùng nhất trên đời em
từng gặp.Cũng chưa từng nghĩ là e sẽ yêu 1 người như vậy,thế nhưng e lại
yêu a,yêu cái lạnh lùng,vô tâm đó mới chết.Yêu cái cách lần đầu gặp
em,dù đã hỏi tên em đến 3 lần mà vẫn phải hỏi lại đến lần thứ tư,rồi
đoán cả 1 đoạn đường dài về nhà nữa a mới mò ra được cái tên của em.Và
anh,chính anh làm trái tim từng bị tổn thương của em bắt đầu có 1 nhịp
đập khác thường………
Ngày đầu thương thầm anh,e nhận ra anh cũng đã có tình cảm với e… E
yêu anh và đến với anh thật nhẹ nhàng,cũng như với cách mà em muốn quan
tâm anh,yêu thương anh vô điều kiện vậy.Và anh cũng đâu hay em cũng đau
biết bao nhiêu khi cứ mãi phải chạy theo anh.cứ chờ đợi anh quay đầu
nhìn em,em mệt mỏi thật sự rất mệt mỏi ,nhưng con tim e ko cho em ngừng
lại,ko thể thôi nghĩ về anh và nhìn về phía anh.E hiểu anh luôn là người
bận rộn với công việc và bạn bè,nhưng nếu anh yêu em thì anh ko muốn
được ở bên em sao,thời gian dành cho em thật khó như vậy sao a?Em đã
trân trọng đến từng giây phút mình có thể bên nhau,em muốn níu giữ lại
từng khoảng khắc hiếm hoi thế nào.Ở cách xa nhau nên em ko có nhiều thời
gian được ở bên anh,lâu lâu kiếm cớ lên thăm anh thôi,nhưng anh cũng
chẳng có thời gian dành cho mình.Em ước ao mình cũng được yêu
thương,quan tâm như những đôi tình nhân khác,em thèm khát câu nói ngọt
ngào từ anh biết bao nhiêu.Từ ngày mình quen nhau em thật cố gắng dành
cho anh tất cả,chỉ muốn anh cảm nhận được sự ấm áp mà bấy lâu a
cần.Nhưng dường như anh ko hiểu được em,ko hiểu cái mà em cần là gì,thật
nhỏ bé thôi. “Yêu là cho đi và ko cần nhận lại”,em ko mong nhận được
điều gì ở anh như những điều em vẫn thường mong ở một người yêu.E chỉ
cần nhìn thấy a thật sự hạnh phúc với việc mà anh đang làm, đó là lạnh
lùng với tình cảm của chính anh,làm tổn thương trái tim anh và cả trái
tim e nữa.A thật sự sẽ thấy tốt,thấy thoải mái vì điều đó chứ?
Tại sao anh lại khó khăn để mở rộng lòng mình đón nhận tình yêu,”a
sợ”.Anh sợ nếu em yêu anh rồi em sẽ khổ,đã biết như thế sao anh còn đón
nhận tình cảm của em làm gì?Bây giờ cho dù em có chấp nhận tất cả đi nữa
thì giờ đây mình cũng ko thể bên nhau rồi.Anh nhẫn tâm cắt đứt liên lạc
và rời xa em,rời xa đất SG.Anh trở về quê hương,về với gia đình nơi còn
có tình yêu của mẹ và người anh trai đang chờ anh và còn bao nhiêu điều
mới mẻ, chỉ có tình yêu của em là bị lãng quên.Chỉ có một người con gái
vẫn nhớ đến anh từng đêm,vẫn chờ tin anh từng giây dù biết chỉ là chờ
trong vô vọng mà thôi.
Dù vẫn biết rồi thời gian qua đi vết thương cũng sẽ lành.Nhưng thực
chất chỉ là cảm giác đau không còn. chứ vết thương thì vẫn để lại sẹo đó
thôi.Đến bây giờ không biết trái tim em đã bị thương bao nhiêu lần,và
rồi sẽ để lại bao nhiêu vết sẹo nữa đây?
Nguồn: Diendan.Eva.Vn